Chương 24 : Ca Kịch

Ngã Đích Nữ Nhi Chi Ngã Đích Thiên Sử (Con Gái Của Ta Là Ta Thiên Sứ)

10.260 chữ

05-12-2022

(Ngày nghỉ, ngày nghỉ là gì? Đó là ngày cho phép ta ngồi xổm ở nhà mà không cần đến trường. Nếu ta ngồi xổm ở nhà, đương nhiên ta sẽ dành nhiều thời gian hơn để ngồi trước máy tính. Vì ta dành Thời gian ngồi trước máy tính nhiều hơn, thời gian dành cho từ mã tự nhiên nhiều hơn, thời gian dành cho từ mã càng nhiều, các chương được tải lên cũng là điều dễ hiểu, vì vậy, hai chương vào những ngày nghỉ dường như càng trở thành một vấn đề không thể cưỡng lại.)

"Chào ngươi... Xin lỗi..." Mỹ nữ hỏi.

Mỹ nữ chủ động nói chuyện với mình,nhưng lại nói hai lần! Nếu không đáp lại dưới tình huống như vậy chẳng phải là quá thất lễ ? Nghĩ đến đây, Vũ Văn Tùng lập tức đứng thẳng người, cung kính đáp. Là hắn hoàn toàn quên mất ngày hôm đó mình thả Thuỷ Linh bồ câu như thế nào....

"A! Haha... Ta là! Ngươi là..."

Sự bối rối của Vũ Văn Tùng dường như khiến mỹ nữ cảm thấy thú vị, che miệng cười rộ lên. Trong lúc nhất thời Vũ Văn Tùng cảm thấy choáng váng vì nụ cười dịu dàng của mỹ nữ, tiểu cô nương dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, dùng sức lôi mái tóc đuôi ngựa của hắn.

Vũ Văn Tùng không ngờ lần này tiểu nha đầu lại kéo mạnh như vậy! Lập tức mất thăng bằng trong một lúc , đầu lập tức ngưỡng hướng thiên không, để cho đôi mắt của hắn thưởng thức vẻ đẹp của bầu trời xanh và những đám mây trắng. Anh quay đầu nhìn tiểu cô nương một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi nha đầu kia, bình thường không sao, sao lần này lại kéo mạnh như vậy!"

tiểu nha đầu không sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy sát khí của Vũ Văn Tùng với đôi mắt to như nước trong veo, vừa dùng tay kéo tóc đuôi ngựa của hắn, vừa liên tục từng đợt “A ô~~~a ô ~~~~” thanh âm.

"Ha ha ha, ngươi cùng ngươi... hài tử tử thật là có thú..." Mỹ nhân mím môi cười, có dáng vẻ vạn phần. Ngược lại, có vẻ như hành vi nhìn chằm chằm của Vũ Văn Tùng thật ngây ngô buồn cười.

Gần đây, Vũ Văn Tùng đã bị nhiều người hiểu lầm nên hắn không còn tức giận nữa. Dù sao thì hiện tại không ai trong trường đại học này biết hắn, nên nếu hiểu lầm hắn thì cứ hiểu lầm đi, ngược lại có lẽ sẽ tiêu tốn thời gian càng nhiều để giải thích.

“Thật là một hài tử đáng yêu… Ngươi nhất định rất thương yêu nàng a… Trai hay gái?” Mỹ nữ bước nhỏ đến sau lưng Vũ Văn Tùng, vươn tay chạm nhẹ vào mặt tiểu nha đầu. Qua thời gian lâu như vậy, tiểu cô nương dường như cũng không còn quá sợ hãi người lạ rồi, huống chi chính mình nằm úp sấp ở một cái có khả năng bảo vế mình nhất nên cũng không gây ra nhiều ầm ĩ thế nào.

"Là một bé gái..." Cuối cùng, Vũ Văn Tùng dường như cảm thấy ngại không đủ thú vị bỏ thêm một câu "Hơn nữa, còn là siêu cấp đáng ghét đòi mạng tiểu nha đầu!"

Tiểu nha đầu lại kéo một lần nữa một cách hữu ý vô ý, Mà Vũ Văn Tùng lần nữa bắt đầu nhìn lên bầu trời xanh. Mặc dù Vũ Văn Tùng vẫn nhắc nhở rằng nha đầu này chưa đạt đến trình độ có thể hiểu được tiếng người, nhưng sự trùng hợp ngẫu nhiên này thực sự khiến anh cảm thấy sợ ...

Mỹ nhân che miệng cười vài tiếng, Vũ Văn Tùng nhìn thấy, còn tưởng rằng tiểu cô nương này so với Thuỷ Linh còn giống tiểu thư hơn.

"Thật là một đáng yêu nữ hài. Ngươi cái này làm cha thật đúng là có phúc khí a..." Nói đến đây, trong mắt mỹ nữ dường như lộ ra vẻ tịch mịch thần thái. Vũ Văn Tùng nhìn ở trong mắt, sau đó lơ đãng liếc nhìn phần bụng hơi nhô ra của mỹ nữ, và đột nhiên thốt ra một vấn đề.

"Xin lỗi... Chỗ của ngài... có phải là..." Vũ Văn Tùng chỉ vào bụng mình, cho dù có gan cũng không dám công khai chỉ vào bụng mỹ nữ để đặt câu hỏi.

Mỹ nữ nghe Vũ Văn Tùng hỏi về bụng của mình, khẽ mỉm cười và nói: "Chắc bạn chưa bao giờ đọc tờ rơi của trường chúng ta phải không? ta là thành viên của câu lạc bộ kịch, lần này ta sẽ tham gia cảnh" Chúa Giêsu giáng sinh" Đóng vai trinh nữ. Cái bụng này nha... đương nhiên là làm để bồi đắp tình cảm a."

Vũ Văn Tùng cười như một kẻ ngốc, và nhất thời không biết phải làm gì.

Vũ Văn Tùng dường như đứa ngốc giống nhau ha ha cười gượng hai tiếng, trong chốc lát cũng không biết nên làm thế nào mới tốt,

Chỉ có thể theo nha đầu lôi kéo liếc mắt một cái nhìn trời

"ngươi là……"

"Ta? Vũ Văn Tùng."

"Vũ...Văn...Tùng...? Tốt rất khác biệt tên đâu. Ta là ngành văn khoa ba năm Lưu Phỉ Hà. Con gái của ngươi đâu? ?"

"Nàng?" Vũ Văn Tùng chỉ vào tiểu cô nương trên lưng hắn, lắc đầu và nói: "Ngươi có thể gọi nàng là nha đầu là được, nha đầu kia tạm thơi còn không có có tên."

"Thì ra là còn không có lấy nha... Đây cũng là, hiện tại không vội. Vũ Văn Tùng, hiện tại ngươi đang học nào đại học?"

Vũ Văn Tùng sửng sốt, trong chốc lát không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Nhưng nói cũng kỳ quái, hai tháng trước nếu như có người hỏi hắn như vậy, trong lòng hắn nhất định sẽ rất phi thường khổ sở, sắc mặt cũng sẽ không đẹp đi nơi nào. Nhưng bây giờ khi Lưu Phi Hà hỏi hắn câu hỏi này, hắn không cảm thấy chút nào khổ sở, ngoại trừ việc hắn không biết nên thành thật khai báo như nào. Chẳng lẽ là bởi vì giờ khắc này ở trước mặt người đẹp sao?

Vũ Văn Tùng nghĩ về vấn đề này, nhìn Lưu Phi Hà, rồi nhìn nha đầu đằng sau đang kéo tóc đuôi ngựa không biết mệt mỏi.

"Không phải, haha, nói ra thì có lẽ rất buồn, ta thi rớt đại học, hiện tại chỉ có thể đi làm thêm, nuôi nha đầu này, đồng thời chuẩn bị cho kỳ thi lại, thật sự quá phiền toái đâu. Hahaha..."

Vũ Văn Tùng nói. Nụ cười ung dung trên khuôn mặt hắn không phải là giả. Trong lòng hắn lại nghi hoặc, tại sao hắn lại nói về một trầm trọng như vậy đề tài vào lúc này một cách như vậy ung dung? Tốt như chính mình đang vui vẻ giống nhau!

Lưu Phi Hà lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Tùng, đôi mắt tràn đầy vận vị của nàng dường như muốn toàn bộ nhìn thấu người đàn ông này! Vũ Văn Tùng bị nàng nhìn cảm thấy cả người không được tựu nhiên, theo bản năng lùi lại một bước.

"À, ta xin lỗi. ta đang suy nghĩ lung tung..." Lưu Phi Hà phục hồi lại tinh thần, mỉm cười xin lỗi.

"Không có việc gì, ngươi đang suy nghĩ gì? Ta cảm thấy vừa rồi ngươi tựa hồ đang suy nghĩ một chuyện hết sức trọng yếu."

"Không, ta không nghĩ về bất cứ điều gì. Còn ngươi thì sao? Của ngươi ... Người đó ngày hôm này cũng tới sao?"

"Nơi đó có cái gì vị nào? Nha đầu kia mẫu thân lúc này không biết chạy đi nơi nào, trời đất xui khiến ta cũng chỉ có thể gánh vác chiếu cố nha đầu kia trách nhiệm.. Thật là, nhưng làm ta mệt mỏi a~~ ~~"

Lưu Phi Hà lại ngưng mắt nhìn Vũ Văn Tùng, chỉ bất quá lần này không lâu như trước. Ngưng mắt nhìn một lúc, nàng thở dài một tiếng và nói: "Ngươi... Ngươi thực sự là một người đàn ông có trách nhiệm. Người mẹ, cũng hơi quá..... quên đi, không nới. Ta chỉ muốn hỏi một chút ngươi, ngươi đã đi loanh quanh ở đây nãy giờ, ngươi có phải hay không .... lạc đường?"

Vũ Văn Tùng mặt đỏ lên, hắn thật không muốn để người ta biết chính mình người lớn như thế rồi lại vẫn sẽ phạm dưới loại này đứa trẻ ba tuổi chỉ có sẽ phạm lệch lạc. Nhưng lạc đường chính là lạc đường, bất kể thế nào cãi chày cãi cối cũng chỉ là tăng mình khó chịu! Cho nên hắn lão lão thật thật gật đầu.

Lưu Phi Hà lại bĩu môi nói: "Khó trách, trường đại học này lớn đến mức gần như có thể coi là một thành phố nhỏ, người không quen rất có thể sẽ lạc ở đây... Như vậy, ngươi muốn đi nơi nào đâu? "

Vũ Văn Tùng thực sự không muốn nói rằng hắn sẽ đi bán hàng từ thiện. Bởi vì như vậy, ở Lưu Phi Hà trong mắt, hắn chẳng phải sẽ hoàn toàn trở thành một kẻ thiếu tiền, thích tiểu tiện nghi uất ức nam nhân? Nhưng nếu hắn không nói, có trời mới biết hắn sẽ mất bao lâu để tìm được Quảng trường Bắc chết tiệt trong ngôi trường lớn đã quá khoa trương này! Khụ... Tình thế mạnh hơn người, mất thể diện thì mất a!

"Thực ra... ta muốn đến Quảng trường phía Bắc, Nghe nói... một ít hoạt động đang được tổ chức..." Vũ Văn Tùng không dám đề cập trực tiếp đến khu chợ, không dám cậy mạnh.

Lưu Phi Hà hơi ngẩn raq, nàng là sinh viên trường đại học này, đương nhiên biết rõ lúc này Bắc Quảng trường đang diễn ra hoạt động gì, nàng lập tức biết người thanh niên này muốn làm gì.

Nàng khẽ mỉm cười nói: "Quảng trường phía Bắc... Cách nơi này còn có mười phút, không bằng ta dẫn ngươi đi."

"À... không, ta có thể đi một mình. Lưu Phi Hà tiểu thư nhất định còn có ca kịch công tác muốn làm a? Chỉ cần ngươi nói cho ta biết nên đi hướng nào, ta có thể tự mình đến đó!" Vũ Văn Tùng lại xua tay và một lần nữa, hắn không muốn Lưu Phi Hà nhìn thấy mình bối rối khi đi khắp chợ dăn bảo.

Lưu Phi Hà trên mặt vẫn mang nụ cười động lòng người, nàng đi trước một bước nói: "Buổi chiều diễn kịch sẽ bắt đầu tập luyện, buổi tối sẽ biểu diễn. Trước đó ta đều không có chuyện gì. Quảng trường phía Bắc cách đây khá xa, và có nhiều con đường phụ. Nếu ngươi bị lạc lần nữa, chẳng phải sẽ phiền toái hơn nha? Hơn nữa..."

Nói đến đây, Lưu Phi Hà sờ sờ cái bụng hơi sưng lên của nàng nói: "Ta luôn cảm thấy diễn hai ngày không đủ biểu diễn, dọc đường còn phải hỏi ngươi phụ thân này như thế nào nuôi dạy hài tử. Hì hì. . ."

Đã nói như vậy phân thượng, Vũ Văn Tùng còn xấu hổ cự tuyệt sao? Hắn chỉ có thể một tiếng cười khổ, quay đầu liếc nhìn tiểu cô nương chơi đùa mệt mỏi đang ngọt ngào nằm trên lưng hắn ngủ một giấc, liền đi theo Lưu Phi Hà bước chân đi hướng Bắc Quảng trường.

Càng đi, Vũ Văn Tùng càng cảm thấy rằng trường đại học này nằm ngoài tầm hiểu biết của thường nhân. Sự đồ sộ và quy mô kiến ​​trúc của nó có thể so sánh với Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh! Rất nhiều kiến ​​trúc xung quanh không biết dùng để làm gì đều là kiến ​​trúc kiểu phương Tây, những hàng tường hoa viên nhọn hoắt khiến hắn có cảm giác như đang đi dạo trong sân của Hồng Cung ở châu Âu cổ đại!

Đây vẫn là một trường học? Người ta ước tính rằng nếu mọi người có thể đến thăm, chỉ riêng tiền thu vé ở cổng trường có thể đủ khiến Vũ Văn Tùng chóng mặt.

Chỉ là kiến ​​trúc khiến Vũ Văn Tùng kinh ngạc, và điều đáng kinh ngạc hơn nữa là thân phận địa vị cao thượng của Lưu Phi Hà trong mắt mọi người! Nhiều nữ sinh viên đại học đi ngang qua hai người họ, chào hỏi Lưu Phi Hà một cách kính trọng, gọi nàng một tiếng học tỷ. Ngay cả một số học sinh cùng thế hệ cũng chào nàng với giọng điệu rất sùng kính. Sau đó sẽ nghi ngờ liếc nhìn Vũ Văn Tùng như thể hắn nhìn thấy một con quái vật bất khả tư nghị, khiến hắn thực sự dở khóc dở cười. Tuy nhiên, không có học sinh nào nhìn bụng của Lưu Phi Hà một cách kỳ lạ, điều này khiến Vũ Văn Tùng cuối cùng cũng tin rằng nàng vì diễn kịch thực sự cố tình để bụng như vậy.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!